Truyện ngắn
ĐƯỜNG VÒNG
Vậy mà tính ra đã gần 10 năm, kể từ ngày cô gặp lại anh.Ngày ấy, nếu không được cơ quan cử đi dự một lớp tập huấn về văn hóa quần chúng tại TP Pleiku thì có lẽ cô đã không biết tin về anh. Còn nhớ hôm ấy, khi nghe Ban tổ chức giới thiệu tên Nguyễn Thanh Phương trong số đại biểu là quan chức đến dự , cô vẫn nghĩ không phải anh, ở đời tên trùng tên thiếu gì.Nhưng đến khi nhìn lên bất chợt cô khựng lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào cô với bao nỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Cô và anh có một thời gian dài là hàng xóm của nhau, cô là con cả trong một gia đình có năm chị em gái. Ba cô là công chức chế độ cũ, cuộc sống tuy không cao sang quyền quí nhưng cũng không đến nỗi chật vật.Năm cô học lớp 9, anh mới đến trọ học nhà người cậu ruột ở cạnh nhà cô, chỉ cách nhau một hàng rào dâm bụt.Anh học hơn cô hai lớp,ít nói nhưng hay cười,ánh mắt thân thiện ; và nhất là đối với cô lúc nào anh cũng tỏ ra mình là người lớn , vì thế mỗi khi ở trường gặp bài toán khó cô đều mang về nhà nhờ anh giải hộ ; có bài văn , cuốn truyện nào hay đọc xong anh giới thiệu cho cô rồi cùng nhau trao đổi .Xóm cô ở hồi đó cũng đông đúc nhưng không hiểu sao chỉ có vài ba nhà là có giếng nước.Cứ mỗi chiều đi học về không ai bảo ai nhưng cô và anh cùng gặp nhau ở giếng nước đối diện bên kia đường.Lúc nào cũng vậy, anh luôn nhường cho cô .Vào mùa khô, giếng ít nước , anh đi đến giếng nước thật xa gánh về, nhường giếng nước gần cho cô.Cứ thế…
Chiến sự xảy ra , mùa hè đỏ lửa 1972 cũng như nhiều gia đình khác, cô và anh chia ly từ đó.Không còn tin tức của anh,có lúc cô nghĩ hay là anh không còn trên cõi đời này nữa.Vậy mà sau năm 75 anh đã về tìm cô, anh cho biết mấy năm qua anh đã theo bạn bè đi làm CM, vì ở trong Cứ nên không thể nào liên lạc được với cô ,mặc dù lúc nào anh cũng nhớ cô.Anh nói, anh đã yêu cô rất nhiều từ những ngày đầu anh mới lên trọ học.Rồi anh từ giã cô với lời hứa hẹn lần sau anh về sẽ cùng cô tính chuyện tương lai….Cho đến một ngày cô nhận được thư anh, vẻn vẹn có mấy dòng : “ Tâm thân yêu, anh đã báo cáo tình yêu của mình với tổ chức rồi, nhưng trước mắt tổ chức không đồng ý, anh cũng chưa biết sao, em cứ yên tâm anh sẽ cố gắng thuyết phục thêm…”
Cô ngỡ ngàng.Vậy là sự lo lắng của cô đã thành sự thật, từ lúc biết anh là người của CM cô đã có dự cảm tình yêu của cô với anh có điều không ổn , cô hiểu hoàn cảnh của mình hiện nay, với một người có lý lịch gia đình không tốt như cô thì làm sao được tổ chức của anh chấp nhận ? Cô thấy tự ái, cảm giác lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm, nhưng với bản tính hiền lành ,đơn giản cô nghĩ đã yêu anh thì đành chịu hy sinh, nhận sự thiệt thòi về mình còn hơn để cho anh vì mình mà phải dang dở đường công danh, sự nghiệp.Cô viết trả lời anh : “…Không sao đâu anh à, em thấy anh nên vâng lời tổ chức, tìm một người nào đó để xứng đáng với lý lịch của mình, còn đường công danh của anh sau này nữa chứ!...”. Anh không nói gì, bẵng đi một thời gian khá lâu, anh viết thư cho cô báo tin anh sắp cưới vợ.Tổ chức đã sắp xếp cho anh cưới chị Hoa, người cùng tham gia hoạt động với anh, và cũng rất yêu anh.
Cô đón nhận tin này với một thái độ bình thản đến kỳ lạ, không buồn ,cũng không vui. Mà cũng đúng thôi, buồn thì làm được gì, mà vui thì làm sao vui được? thôi thì hãy cứ để yên , đừng đụng vào nó , cứ xem như cô chưa từng gặp lại anh, chưa từng có lời hẹn ước…
Thời gian trôi qua, mọi việc lại trở về với sự cố hữu vốn có của nó.Là cô giáo dạy học , cũng hơi có chút nhan sắc và cộng thêm chút tài lẻ nên cô cũng làm cho nhiều chàng trai yêu thầm nhớ trộm nhưng lòng cô vẫn cứ dửng dưng không chút xao động.Rồi cô được điều động chuyển công tác về một cơ quan văn hóa của tỉnh.Ở môi trường này cô càng có khả năng phát huy năng khiếu của mình hơn, và ngày càng có thêm nhiều người mến mộ theo đuổi cô.Cô cũng không còn nhớ đã đọc bao nhiêu lá thư tỏ tình, bao nhiêu bài thơ dành tặng riêng cho cô…nhưng cứ mỗi lần như vậy, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình cô đều nén tiếng thở dài rồi khéo léo từ chối.
Hôm đó,sau buổi khai mạc anh đến nơi ở tìm cô.Cái cảm giác sau bao nhiêu năm mới gặp lại người mình đã một thời yêu thương làm cô bối rối.Anh vẫn vậy, vẫn gương mặt hiền lành với nụ cười dễ mến trên môi.Anh nói với cô rất nhiều điều, những niềm vui, nỗi buồn , những trăn trở lo toan đến những niềm ân hận, băn khoăn, nhớ nhung, day dứt…cô không nhớ hết.Chỉ có một câu nói của anh làm cô thấy chạnh lòng : “Em biết không, cho đến lúc này anh vẫn ân hận mãi là tại sao hồi đó anh không cố thêm một chút nữa, nếu không đi được đường thẳng như người ta thì tại sao mình không đi đường vòng, tuy có xa một chút nhưng nó vẫn tới đích?”
Tại sao ư! Anh đã biết rồi sao còn hỏi em?anh có biết anh đã làm tổn thương em như thế nào không?Bây giờ em như con chim sợ đạn lạc nên lúc nào cũng sống như một cái bóng, chỉ sợ một ngày kia lại thêm một lần tổn thương nữa.
Cô muốn gào lên thật to cho thỏa lòng, nhưng lại thôi.Anh sẽ sàng nói cho cô biết về cuộc sống gia đình anh, về sự thành đạt của cả hai vợ chồng. Anh nói anh vẫn còn yêu cô, yêu tha thiết, không lúc nào anh không nhớ đến cô.Anh ân hận vì thấy cô bây giờ vẫn sống một mình. Rồi anh kể về những kỷ niệm thời xa xưa của quá khứ, từng kỷ niệm đã được anh khơi gợi lại một cách nhẹ nhàng, dẫn cô về với một thời miên man trong ký ức. Một tuần dự lớp tập huấn không một ngày nào cô và anh không gặp nhau, thông thường là vào quán cà phê nghe nhạc rồi đi dạo loanh quanh hết con đường này đến góc phố kia ôn lại kỷ niệm xưa.Thời gian này cô như sống lại với tuổi thơ yên bình ngày nào và choáng ngợp trong tình yêu của anh…
Trở về Qui nhơn, ngày nào cô cũng nhận điện và tin nhắn của anh ,khi là lời thăm hỏi, lúc chia sẻ tâm sự buồn vui . Rồi không biết từ bao giờ , mỗi khi buồn cô lại thấy nhớ và thèm đọc những dòng tin nhắn của anh đến cháy lòng .Cô biết cô vẫn còn yêu anh,nhiều nữa là đằng khác, nhưng nghĩ lại anh còn có gia đình, vợ con ,còn tương lai sự nghiệp làm sao anh có thể trở lại với cô!Thật lòng, cô không muốn vì cô mà anh bị ảnh hưởng đến địa vị xã hội, xáo trộn hạnh phúc gia đình . Từ lúc gặp lại anh,không biết đã bao đêm cô không ngủ, nỗi ám ảnh và dằn vặt luôn xâu xé tâm hồn cô .Bất chợt cô nghĩ đến câu nói của anh hôm nào … “ nếu không đi được đường thẳng như người ta thì tại sao mình không đi đường vòng…” Đường vòng ư, không phải đã quá muộn rồi sao? Làm thế nào để cô có thể bước trở lại con đường ấy được nữa ! Tự nhiên lúc này cô như bừng sáng ra và nghĩ mình đã biết phải làm gì? Cô vội vàng lấy giấy bút viết thư cho anh …
LAN HƯƠNG