Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

NHỚ GÁNH DON QUÊ TÔI


NHỚ GÁNH DON QUÊ TÔI
Ở quê tôi
cứ mỗi chiều sau mùa gặt sớm
ai cũng chờ nghe tiếng rao của chị bán Don
từ lúc nào đã thành thân thương
Ai…có ăn Don …không?
thuở ấy, một tô chỉ hai đồng bạc cắc.

Chị gánh Don
hay gánh những nhọc nhằn
 lo toan được mất
chiếc ui đầy nặng trĩu đôi bờ vai
Bước liêu xiêu chiếc bóng đổ dài
dọc theo con đường ngoằn ngoèo
thơm mùi rơm rạ

Mỗi bước chân chị qua
theo dòng đời ngược xuôi hối hã
tôi, bụng đói cồn cào
thèm ăn một tô Don
phưng phức dậy mùi thơm




Mấy mươi năm xa
mỗi khi nhớ về quê nhà
tôi lại nhớ hương vị đặc trưng
của tô Don xứ Quảng
Nhớ bóng ai đổ dài liêu xiêu
trong trời chiều nhạt nắng
với đôi quang gánh trên vai

Quê hương giờ đã đổi thay
tôi về tìm lại gánh Don ngày nào
đã một thời làm tôi say mê mộng tưởng
Nhưng chị bán Don
từ lâu đã xếp đôi quang gánh
theo những con đường được láng nhựa bê tông

 
Tôi biết tìm đâu ra một thuở gánh gồng
để thấy vị ngọt ngon trong từng tô Don xứ Quảng
có vị mặn chát mồ hôi trong liêu xiêu bóng nắng
 và có vị ngọt ngào trong nỗi nhớ mênh mông…!!!...
  
 Pleiku tháng 10/2012
   


 
 



 Truyện ngắn

   ĐƯỜNG VÒNG

  

Vậy mà tính ra đã gần 10 năm, kể từ ngày cô gặp lại anh.Ngày ấy, nếu không được cơ quan cử đi dự một lớp tập huấn về văn hóa quần chúng tại TP Pleiku thì có lẽ cô đã  không biết tin về anh. Còn nhớ hôm ấy, khi nghe Ban tổ chức giới thiệu tên Nguyễn Thanh Phương trong số đại biểu là quan chức đến dự , cô vẫn  nghĩ không phải anh, ở đời  tên trùng tên thiếu gì.Nhưng đến khi nhìn lên bất chợt cô khựng lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào cô với bao nỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Cô và anh có một thời gian dài là hàng xóm của nhau, cô là con cả  trong một gia đình có năm chị em gái. Ba cô là công chức chế độ cũ, cuộc sống tuy không cao sang quyền quí nhưng cũng không đến nỗi chật vật.Năm cô học lớp 9, anh mới đến trọ học nhà người cậu ruột ở  cạnh nhà cô, chỉ cách nhau một hàng rào dâm bụt.Anh học hơn cô hai lớp,ít nói nhưng hay cười,ánh mắt thân thiện ; và nhất là đối với cô lúc nào anh cũng tỏ ra mình là người lớn , vì thế mỗi khi ở trường gặp bài toán khó cô đều mang về nhà nhờ anh giải hộ ; có bài văn , cuốn truyện nào hay đọc xong anh giới thiệu cho cô rồi cùng nhau trao đổi .Xóm cô ở hồi đó cũng đông đúc nhưng không hiểu sao chỉ có vài ba nhà là có giếng nước.Cứ mỗi chiều đi học về không ai bảo ai nhưng cô và anh cùng gặp nhau ở giếng nước đối diện bên kia đường.Lúc nào cũng vậy, anh luôn nhường cho cô .Vào mùa khô, giếng ít nước , anh đi đến giếng nước thật xa gánh về, nhường giếng nước gần cho cô.Cứ thế…

Chiến sự xảy ra , mùa hè đỏ lửa 1972 cũng như nhiều gia đình khác, cô và anh chia ly từ đó.Không còn tin tức của anh,có lúc cô  nghĩ  hay là anh không còn trên cõi đời này nữa.Vậy mà sau năm 75 anh đã về tìm cô, anh cho biết mấy năm qua anh đã theo bạn bè đi làm CM, vì ở trong Cứ nên không thể nào liên lạc được với cô ,mặc dù lúc nào anh cũng nhớ cô.Anh nói, anh đã yêu cô rất nhiều từ những ngày đầu anh mới lên trọ học.Rồi anh từ giã cô với lời hứa hẹn lần sau anh về sẽ cùng cô tính chuyện tương lai….Cho đến một ngày cô nhận được thư anh, vẻn vẹn có mấy dòng : “ Tâm  thân yêu, anh đã báo cáo tình yêu của mình với tổ chức rồi, nhưng trước mắt tổ chức không đồng ý, anh cũng chưa biết sao, em cứ yên tâm anh sẽ cố gắng thuyết phục thêm…”


    Cô ngỡ ngàng.Vậy là sự lo lắng của cô đã thành sự thật, từ lúc biết anh là người của CM cô đã có dự cảm  tình yêu của cô với anh có điều không ổn ,   cô hiểu hoàn cảnh của mình hiện nay, với một người có  lý lịch gia đình không tốt như cô thì làm sao được tổ chức của anh chấp nhận ? Cô thấy tự ái, cảm giác lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm,  nhưng với bản tính hiền lành ,đơn giản cô nghĩ đã yêu anh thì đành chịu hy sinh, nhận sự thiệt thòi về mình còn hơn để cho anh vì mình mà phải dang dở đường công danh, sự nghiệp.Cô viết trả lời anh : “…Không sao đâu anh à, em thấy anh nên vâng lời tổ chức, tìm một người nào đó để xứng đáng với lý lịch của mình, còn đường công danh của anh sau này nữa chứ!...”. Anh không nói gì, bẵng đi một thời gian khá lâu, anh viết thư cho cô báo tin anh sắp cưới vợ.Tổ chức đã sắp xếp cho anh cưới chị Hoa, người cùng tham gia hoạt động với anh, và cũng rất yêu anh.

Cô đón nhận tin này với một thái độ bình thản đến kỳ lạ, không buồn ,cũng không vui. Mà cũng đúng thôi, buồn thì làm được gì, mà vui thì làm sao vui được? thôi thì hãy cứ để yên , đừng đụng vào nó , cứ xem như cô chưa từng gặp lại anh, chưa từng có lời hẹn ước…

 Thời gian trôi qua, mọi việc lại trở về với sự cố hữu vốn có của nó.Là cô giáo dạy học , cũng hơi có chút nhan sắc và cộng thêm chút tài lẻ nên cô cũng làm cho nhiều chàng trai yêu thầm  nhớ trộm nhưng lòng cô vẫn cứ dửng dưng không chút xao động.Rồi cô được điều động chuyển công tác về một cơ quan văn hóa của tỉnh.Ở môi trường này cô càng có khả năng phát huy năng khiếu của mình hơn, và ngày  càng có thêm nhiều người mến mộ theo đuổi cô.Cô cũng không còn nhớ đã đọc bao nhiêu lá thư tỏ tình, bao nhiêu bài thơ dành tặng riêng cho cô…nhưng cứ mỗi lần như vậy, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình cô đều nén tiếng thở dài rồi khéo léo từ chối.

 Hôm đó,sau buổi khai mạc anh đến nơi ở tìm cô.Cái cảm giác sau bao nhiêu năm mới gặp lại người mình đã một thời yêu thương làm cô bối rối.Anh vẫn vậy, vẫn gương mặt hiền lành với nụ cười dễ mến trên môi.Anh nói với cô rất nhiều điều, những niềm vui, nỗi buồn , những trăn trở lo toan đến những niềm ân hận, băn khoăn, nhớ nhung, day dứt…cô không nhớ hết.Chỉ có một câu nói của anh làm cô thấy chạnh lòng : “Em biết không, cho đến lúc này anh  vẫn ân hận mãi là tại sao hồi đó anh không cố thêm một chút nữa, nếu không đi được đường thẳng như người ta  thì tại sao mình không đi đường vòng, tuy có xa một chút nhưng nó vẫn tới đích?”

Tại sao ư! Anh đã biết rồi  sao còn hỏi em?anh có biết anh đã làm tổn thương em như thế nào không?Bây giờ em như con chim sợ đạn lạc nên lúc nào cũng sống như một cái bóng, chỉ sợ một ngày kia lại thêm một lần tổn thương nữa.
Cô muốn gào lên thật to  cho thỏa lòng, nhưng lại thôi.Anh sẽ sàng nói cho cô biết về cuộc sống gia đình anh, về sự thành đạt của cả hai vợ chồng. Anh nói anh vẫn còn yêu cô, yêu tha thiết, không lúc nào anh không nhớ đến cô.Anh ân hận vì thấy cô bây giờ vẫn sống một mình. Rồi anh kể về những kỷ niệm thời xa xưa của quá khứ, từng kỷ niệm đã được anh khơi gợi lại một cách nhẹ nhàng, dẫn cô về với một thời miên man trong ký ức. Một tuần dự lớp tập huấn không một ngày nào cô và anh  không gặp nhau, thông thường là vào quán cà phê nghe nhạc rồi đi dạo loanh quanh hết con đường này đến góc phố kia ôn lại kỷ niệm xưa.Thời gian này cô như sống lại với tuổi thơ yên bình ngày nào và  choáng ngợp trong tình yêu của anh…






  Trở về Qui nhơn, ngày nào cô  cũng nhận  điện và tin nhắn  của anh ,khi là lời thăm hỏi, lúc chia sẻ tâm sự buồn vui . Rồi không biết từ bao giờ , mỗi khi buồn cô lại thấy nhớ và thèm đọc những dòng tin nhắn của anh đến  cháy lòng .Cô biết  cô vẫn còn yêu anh,nhiều nữa là đằng khác, nhưng nghĩ lại anh còn có gia đình, vợ con ,còn tương lai sự nghiệp làm sao anh có  thể  trở lại với cô!Thật lòng, cô không muốn vì cô mà anh bị  ảnh hưởng đến địa vị xã hội, xáo trộn hạnh phúc gia đình . Từ lúc gặp lại anh,không biết đã bao đêm cô không ngủ, nỗi ám ảnh và dằn vặt luôn xâu xé tâm hồn cô .Bất chợt cô nghĩ đến câu nói của anh hôm nào … “ nếu không đi được đường thẳng như người ta  thì tại sao mình không đi đường vòng…”  Đường vòng ư, không phải đã quá muộn rồi sao? Làm thế nào để cô có thể bước trở lại con đường ấy được nữa ! Tự nhiên lúc này cô như bừng sáng ra và nghĩ mình đã biết  phải làm gì? Cô vội vàng lấy giấy bút viết thư cho anh …

LAN HƯƠNG




RỒI EM SẼ VỀ

Rồi em sẽ về thăm quê
để thấy tuổi thơ mình ở đó
những cánh đồng chiều trơ gốc rạ
tiếng sáo diều đê mê

Rồi em sẽ về thăm quê
để tắm mát dòng sông buổi sớm
nhuộm sắc hồng lung linh màu nắng
tím lục bình trôi

Em sẽ về đón ánh chiều rơi
quyện màu khói lam cay mắt Mẹ
tím biếc khung trời thương nhớ
một thời đã xa

Em sẽ về tìm lại tháng ngày qua
Thương lắm quê mình ấm từng phiên chợ sớm
Dòng Sông  xanh lững lờ trôi trong nắng
ôm ấp làng quê nghèo
trong tiếng Mẹ ầu ơ …
Rồi em sẽ về… về thăm lại tuổi thơ…

  Pleiku tháng 10/2012

NHỚ MÀU HOA KỶ NIỆM


hoa ĐỖ QUYÊN


NHỚ MÀU HOA KỶ NIỆM


Sớm nay vừa thức dậy
dạo quanh trước hiên nhà
Đỗ quyên bừng nở hoa
sắc màu tươi rực rỡ

Một góc trời nhung nhớ
ẩn giấu trong màu hoa
rưng rưng lòng xót xa
Đà lạt chiều ly biệt

Nghe hồn mình tím biếc
trong từng cánh hoa xưa
biết nói sao cho vừa
Ơi !màu hoa kỷ niệm ?!!!

   Pleiku tháng 11/2012

HÌNH ẢNH BUỔI RA MẮT TẬP THƠ VẾT XƯỚC CỦA PHAN BÁ TRÌNH

Vừa qua,Lan Hương có chuyến về quê và tham dự buổi ra mắt tập thơ VẾT XƯỚC của Thầy giáo -nhà thơ PHAN BÁ TRÌNH tại TRUNG TÂM VĂN HÓA huyện TƯ NGHĨA tỉnh Quảng ngãi. Lan Hương xin được đưa lại một số hình ảnh của buổi ra mắt tập thơ trên từ trang TBQN .

Một số hình ảnh buổi giới thiệu tập thơ Vết xước của Phan Bá Trình



2


MC Lê Văn Thành

MC Vũ Duyên


Toàn cảnh đại biểu và khách mời đến dự tại Hội trường Nhà Văn hóa Tư Nghĩa


Hơn 100 bạn bè, người thân và người yêu thơ đến tham dự buổi giới thiệu tác giả - tác phẩm

Nhà báo - nhà thơ Nguyễn Quang Trần, UV BCH Hội VHNT phát biểu khai mạc

 Nhà văn - nhà thơ Lê Anh Dũng - PCT Hội Nhà văn Tp Đà Nẵng, đại diện NXB Văn học phát biểu

Tiến sĩ - nhà thơ Mai Bá Ấn giới thiệu tác giả - tác phẩm

Nhà giáo - nhà thơ Phan Bá Trình phát biểu cảm ơn


Gia đình nt Phan Bá Trình tặng hoa.

Nt Lưu Ly Tím thay mặt người yêu thơ tặng hoa cho nt Phan Bá Trình



Vợ chồng nt Phan Bá Trình chia vui với bạn bè, thi hữu.


MỘT SỐ TIẾT MỤC THƠ - NHẠC:

Tốp ca nữ

Nhà thơ Viên Chính


Nghệ sĩ Lan Hương (Gia Lai)

Nhạc sĩ Nhất Phương

Ca sĩ Lưu Phương

Nhạc sĩ Bùi Văn tạo

Ca sĩ Hồng Ngọc.

Nhà thơ Vĩnh Đàm

Nghệ sĩ Tố Hoàng


Nghệ sĩ Ngô Đình Long (Tp HCM)

Ca sĩ Lê Lê và ca sĩ Kim Nhung biểu diễn tiết mục song ca kết thúc chương trình chính
chuyển sang phần giao lưu Thơ - Nhạc với bạn bè và thi hữu...

LẮNG ĐỌNG






LẮNG ĐỌNG


Giọt buồn
lắng đọng đầy vơi
có đôi bướm trắng
rong chơi qua miền


Xin cho
một thoáng bình yên
lạc theo cánh bướm
về miền hoang sơ

Cho thuyền yêu
cặp bến bờ
duyên tình ca cách
thôi chờ đợi nhau...

GỞI EM PHẠM HỒNG THÁI

Để nhớ lại một thời áo trắng sân trường,Lan Hương viết bài thơ gởi về các thầy cô giáo và các bạn trường TH Phạm hồng Thái PLEIKU trước năm 1975 nhân kỷ niệm ngày NGVN 20-11








GỞI EM PHẠM HỒNG THÁI





"Phố núi cao phố núi đầy sương..."*
câu ca xưa đi vào lòng nỗi nhớ
vòm thông nghiêng đón gió chiều lơi lã
khói sương mờ hư ảo dấu chân qua


Lối em đi sương khói phủ nhạt nhòa
mây giăng tím trời chiều se sắt lạnh
em phố nhỏ tan trường qua lối Trịnh  **
giọt sương buồn lắng đọng ướt bờ môi


Ký ức tràn về ,một thuở xa xôi...
em trong lớp anh đứng ngoài hiên nắng
trộm mắt nhìn men say tình chống chếnh
giờ trả bài cuống quýt quá...nên quên


Trên đường đời phiêu bạt lênh đênh
anh mãi nhớ về em, người em gái
nhớ mái trường thân yêu Phạm hồng Thái
của chúng mình trong những tháng năm xa


G/C :
  *Câu thơ trong "Còn chút gì để nhớ"của Vũ hữu Định
   **Đường Trịnh Minh Thế trước năm 1975